Mùa Hạ mới đến mà tưởng như đang sắp qua. Có khi nào, có ai thấy, cứ mỗi mùa Hạ đến, ta man mác buồn. Thấy mình như một người mắc nợ.
Nợ bạn một lời xin lỗi khi năm học sắp hết. Vì một lỗi lầm vào ngày xấu trời đã xa lắc lơ trong năm học.
Nợ bạn một lời cảm ơn. Vì điều bạn làm cho ta lúc đó cứ như hiển nhiên mà giờ đây ta mới thấy nó thật lớn lao.
Nợ thầy cô một lời chia sẻ.
Nợ bác lao công một lời hỏi thăm.
Nợ gốc bàng toả bóng mát suốt những mùa nắng. Nợ cây phượng luôn đúng hẹn góc sân trường. Nợ nần thật sự chứ không phải núp bóng dưới thi vị nỗi nhớ. Vì gốc cây bàng hay cành phượng đã nhẫn nại chứng kiến ta khó nhọc trưởng thành mỗi ngày.
Nợ mùa Hạ một sự quan tâm. Ta từng nghĩ mùa đến như điều hiển nhiên. Không nhớ đó là nhịp thời gian nhắc ta biết mình cần phải lớn. Nợ mùa Hạ, vì năm nào cũng thế, khi ta nhớ đến nó thì dường như đó đã sắp qua rồi. Và với một người có những lời đã không còn kịp...
Con người ta lớn lên là mắc nợ. Từ nợ sinh thành đến nợ áo cơm. Từ nợ ân tình đến nợ khát vọng. Nợ tình đồng bào nợ nghĩa nước non.
Người hạnh phúc là người CÒN BIẾT mình mắc nợ. Chàng trai đi qua giông bão tình yêu biết anh còn nợ. "Anh còn nợ em. Dòng xưa bến cũ. Con sông êm đềm. Anh còn nợ em. Chim về núi nhạn. Trời mờ mưa đêm..."(Lời ca khúc "Anh còn nợ em") Người thành đạt nhớ món nợ sắn khoai ấm dạ những ngày giá buốt. Nhớ món nợ những ngày rét khiến ta tìm lửa. Nợ những ngày vui không có nụ cười.
Gặt hái nhớ món nợ cày ải đồng cạn đồng sâu be bờ tát nước. Chỉ loài muỗi hút máu mới dễ quên mảnh ao và không dám nhận tiền thân mình vốn là bọ gậy. Qua tuổi học trò vẫn nhớ nợ thầy thì khi làm nhà chính trị biết nhớ nợ cử tri. Còn biết mình mắc nợ là hạt mầm thiện vẫn còn có màu mỡ để nảy nở cùng thời gian. Chẳng lo sớm mà cũng không sợ muộn.
Đôi khi ta tưởng như mình đã thoát nợ, ngẩng mặt vêng vang. Rồi mùa Hạ về như mũi tiêm nhắc lại. Nắng lửa ngoài kia nhắc món nợ bóng mát. Khô khát nhắc nhón nợ giải nhiệt. Nợ cả ngọn gió thổi xuyên qua hừng hực, miệt mài mang hơi nước làm mềm những đôi môi khô, những làn da sắp cháy.
Những khoản tín dụng cuộc đời cho sự trưởng thành giúp ta mỗi ngày đi tới. Từ khi bi bô đến lúc đánh vần. Từ thơ bé đến lần đầu vụng dại. Từ nông nổi đến trưởng thành. Ta lớn lên mỗi ngày vì biết đi vay. Ta lại càng lớn, khi ta sống mà còn biết mình luôn mắc nợ.